Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Gaddafi hay Danh Đức (và Tuổi trẻ) không thức thời?

Gaddafi hay Danh Đức (và Tuổi trẻ) không thức thời?

Vừa đọc bài Gaddafi không thức thời của cô Danh (giá) Đức (hạnh) trên Tuổi (không còn) trẻ mà phì cười. Đại ý cô Danh Đức chỉ ra sai lầm của Gaddafi ở chỗ không thức thời bởi nếu thức thời thì ông Gaddafi đã tránh được cái chết thê thảm cho mình và máu xương của nhân dân Lybia (cả hai bên) đã không đổ xuống. Rằng nếu ông tỉnh táo trước hai bài học mang tên Tabiban (Afghanistan) năm 2001 và Saddam Hussenin năm 2003 ở Irac thì mọi sự đã khác. Chốt lại bài viết, cô Danh Đức thòng một câu đầy hàm ý rằng: “Thức thời là điều mà nay đặt ra cho không ít người trong hoàn cảnh như ông Gaddafi.”
Thực ra mà nói, thế giới đã, đang và sẽ còn trong thời ăn thịt lẫn nhau. Liên hiệp quốc chẳng qua là một thứ bù nhìn vĩ đại nhân danh thế giới (cho ra vẻ văn hoa) chứ kỳ thưc nó chỉ là một tổ chức để dăm con cá lớn thao túng quyền lực (cho ra vẻ hợp pháp). Như mình đã nói ở đâu đó, thế giới làm gì có chuyện bình đẳng mà chỉ là bàn cờ mà các ông lớn chơi với nhau, còn lại là tốt đen với tốt đỏ. Nếu có sự bình đẳng thì cái gọi là tội ác chống lại loài người đầu tiên phải nhắc đến Mỹ, đến Anh, Pháp, Đức, kể cả Trung Quốc, sau đó mới tính các nước còn lại. Và xét cho cùng, những tội ác chống lại loài người mà Saddam Hussenin hay Gaddafi đã nhận lấy chẳng qua là chống Mỹ, chống phương Tây (hay xung đột lợi ích với Mỹ và phương Tây) chứ tính nhân loại trong đó, cực ít. Thế giới bị sức mạnh (kinh tế) của Mỹ chi phối nên những giá trị của họ mặc nhiên được cho là đúng song kỳ thực đâu hẳn thế. Đơn cử như lần đột nhập vào   Pakistan  để tiêu diệt Binladen chả hạn. Mỹ bảo là thực thi công lý nhưng sự thật là có cái thứ công lý nào quái gỡ thế. Hãy tưởng tượng nếu Binladen đang trú ẩn ở một quốc gia khác (như Nga hay Trung Quốc chả hạn) thì có nằm ngửa ra mà mơ, Mỹ cũng chả thể đột nhập vào lãnh thổ của họ, nếu chưa được sự đồng ý dù mang danh nghĩa thực thi công lý, công bằng, bác ái, dân chủ, văn minh.

Nếu mang cái sự độc tài của Gaddafi mà so với nhà họ Kim bên Bắc Triều Tiên thì đã nhằm nhò gì. Trên 40 năm thì đã thấm vào đâu so với đời này sang đời kia và nhiều khả năng sẽ còn thêm đời nữa. Thế thì đố Mỹ và Nato nhảy vào đấy để làm cách mạng cho nhân dân Bắc Triều Tiên đấy. Ôi giời, vừa lao vào nó bắn cho xạm lông chứ ở đó mà tinh tướng dân chủ với văn minh. Cái may mắn cho nhà họ Kim ở chỗ cái đất nước ấy nằm sát nách và là chỗ huynh đệ với Bắc Kinh. Chứ nếu như xa hơn và chẳng là gì với Trung Quốc thì Kim con giờ đã mồ yên mả đẹp để làm gương cho Taliban, Saddam Hussenin, Binladen, Gaddafi chứ làm gì còn sống phè phỡn và chuẩn bị nhường ngôi cho Kim cháu. Tất nhiên, chả ai lại đi ủng hộ cho sự độc tài nhưng cũng đừng ảo tưởng rằng những gì thuộc Mỹ và đồng minh là mang tính công lý.

Vì thế, nếu Gaddafi có khác đi, có thức thời hơn cũng thế, cũng khó tránh đi một kết thúc như thế một khi mà Mỹ và Nato thèm dầu. Một khi Mỹ và Nato thấy đủ sức để lao vào một cuộc chơi nào đó có lợi cho mình thì họ phịa ra cả rổ lý do, lý trấu để hợp thức hóa cuộc chiến. Chấm hết. Thánh thiện và cao cả như Hà Cao đây còn mắc chứng dâm đãng huống hồ người phàm mắt thịt như Gaddafi, thiếu mẹ gì sơ hở để phương Tây viện cớ. Phỏng ạ!

Còn cái câu kết, chả biết có phải là vì uất ức, hậm hực mà cô Danh Đức muốn nhắn nhủ gì ai không. Bởi thấy có vẻ cái mà cô Danh Đức đang đợi chờ, mong mỏi là cuộc cách mạng ấy sẽ diễn ra ở An Nam chứ không phải Lybia. Tiếc thật! Cơ mà, nếu cô Danh Đức chỉ ra nguyên nhân khiến Gaddafi chết lê ở chỗ không thức thời thì mình nghĩ rằng đó cũng là cái yếu điểm của cô Danh Đức (cả báo Tuổi trẻ). Bởi giờ đây, ở An Nam, Mỹ và Nato  nhảy vào làm cách mạng mới là chuyện không tưởng chứ cái chuyện đuổi việc tổng biên tập (lẫn những người) trong Tuổi trẻ đang âm thầm chống chính phủ nó nằm trong tay nam vương Nguyễn Tấn Dũng, ký giây rưỡi là xong. Thế nên, cô Danh Đức (lẫn Tuổi trẻ) cũng nên nhìn vào tiến sĩ họ Cù mà rút ra bài học cho mình. Nói sao cho khéo còn có chỗ mà nuôi vợ, nuôi con, cuối tuần còn đi bia ôm, gái gú chứ không chúng đẩy vô tù ngồi lại ngẩn ngơ thắc mắc sao xui (mà thực ra cũng là bởi không thức thời.)

Lại cũng vừa đọc được một bài về đĩa trâu trên Tuổi (không còn) trẻ, thấy thương những thương buôn lẫn những người đi bắt đĩa trâu chỉ bởi cái tội dám làm ăn với Trung Quốc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét